Giao tiếp khởi đầu từ một ly cà phê. Nơi trở thành trung tâm gặp gỡ của mọi người .
Anh Vaughan Allison và chị Rie Trải nghiệm khoảng 2 năm trên tuyến Seibu
Tiệm cà phê mong ước chất chứa "niềm đam mê" của anh Vaughan xuất thân từ Úc và làm nhiều công việc đa dạng như là người viết về cà phê, người mẫu, v.v và chị Rie là một kiến trúc sư đã được mở vào tháng 4 năm 2020.
Ước mơ dự định sẽ thực hiện một ngày nào đó trở thành hiện thực từ khi gặp được căn nhà nơi vùng đất xa lạ.
Dù anh Vaughan và chị Rie không có duyên cũng như không có mối liên hệ nào với Higashi-Nagasaki, nhưng họ đã muốn mở quán cà phê từ trước và dường như đã đi tìm nhà để thuê trong suốt nhiều năm. Tình cờ biết được nơi đây và ước mơ dự định sẽ thực hiện một ngày nào đó bỗng chốc trở thành hiện thực.
"Chúng tôi thích cà phê lắm. Ngay cả bây giờ, mỗi ngày trước khi đến đây chúng tôi đều đi mua cà phê (cười). Vaughan đã và đang làm công việc giới thiệu các tiệm cà phê gần 12 năm, nên đã nói anh ấy muốn một lúc nào đó mở được tiệm cà phê. Nhưng, nếu có mở thì cũng không phải trở thành "one of coffee shop (một trong những tiệm cà phê)" có mối quan hệ cạnh tranh với các tiệm khác, mà chúng tôi mong muốn vừa kinh doanh vừa bảo vệ những người mà anh ấy đã giới thiệu từ trước đến nay. Chúng tôi đã hình dung ra rằng đây sẽ là nơi có thể gọi nhiều chủ tiệm cà phê đến để tổ chức sự kiện." (Chị Rie)
"Khi trao đổi với chủ nhà là người có suy nghĩ ""Muốn cho người có thể làm cho khu phố này trở nên thú vị thuê"", họ đã bày tỏ rằng ""Chúng tôi muốn biến nơi này thành nơi vừa là chỗ người địa phương có thể lui tới, vừa là chỗ có thể thu hút người từ nơi khác đến"", và đã được đồng ý cho thuê ngay một cách đáng kinh ngạc.
""
Họ đã tình cờ gặp một thợ mộc độ tuổi 80 tại địa phương và đã nhờ người này thi công. Ông ấy đã cải tạo lại căn nhà nhưng vẫn giữ được bóng dáng của kiến trúc xưa kia và biến nơi này thành nơi mang lại cảm giác thoải mái.
"
Sự hiện diện của tiệm cà phê trong khu phố là gì. Đó là không gian nơi giao tiếp nảy sinh một cách tự nhiên.
"Người Melbourne uống cà phê sáng trưa tối. Vì thế, họ rất thường xuyên đi tiệm cà phê, nên nhân viên pha cà phê biết rất nhiều thông tin. Họ biết bất cứ thông tin gì, kể cả 'Tiệm ngon tại khu vực này là ở đâu', hay 'Ông chú ấy chưa đến, không biết có sao không nhỉ', v.v. Sự hiện diện của các tiệm cà phê giống như là địa điểm trung tâm kết nối hay trung tâm thông tin của địa phương. Tôi và Vaughan khi đi du lịch lúc nào cũng trước tiên đến hỏi tiệm cà phê ngon tại vùng đó rằng 'Chúng tôi nên đi đâu?'. Bằng cách đó chúng tôi muốn kết nối con người và khu phố, và nghĩ rằng nếu tại Nhật không có nơi như vậy thì chúng tôi nên mở. Chúng tôi muốn biến nơi đó thành không gian mà nếu đến đó thì có thể nảy sinh giao tiếp một cách tự nhiên, và có điều gì đó sẽ xảy ra."
"Sự hiện diện của tiệm cà phê mà hai người hướng đến đúng là nơi có thể nảy sinh giao tiếp và trở thành trung tâm kết nối của khu phố đó. Cà phê kết nối con người và khu phố. Chính vì các mối quan hệ mới bắt đầu từ nơi đây, và đó là thứ mà hai người đang xem trọng nhất.
""Nếu tiệm trở thành nơi mà khách đến khi muốn gặp một ai đó thì hay biết mấy. Nhật Bản là nước có rất nhiều thảm họa, thế nhưng tôi nghĩ có nhiều khoảnh khắc mà chúng ta lo lắng không có ai để nhờ vả vì không có người quen ở xung quanh. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nếu có người quen trong khu vực thì chúng ta sẽ có thể ít nhiều an tâm sinh sống hơn. Nếu tiệm trở thành nơi đến khi muốn gặp gỡ mọi người hay khi muốn trò chuyện với ai đó thì hay biết mấy. Dù là tiệm cà phê nhỏ, nhưng chẳng phải nơi đây là chỗ giống như cơ sở hạ tầng của khu phố hay sao."" (Chị Rie)"
Có lúc, anh Vaughan thì thầm "Hãy nhìn thử xem. Tôi nghĩ bạn sẽ hiểu điều chúng tôi định làm." Nhân viên đang dọn dẹp vệ sinh bên ngoài quán đã chào nhau với người phụ nữ cao tuổi đi ngang qua, và họ đã bắt đầu đứng nói chuyện với nhau một cách tự nhiên. Đó là cảnh tượng hết sức bình thường. Người phụ nữ này thường đi ngang qua tiệm tất nhiên là biết anh Vaughan và chị Rie. Mỗi lần đi ngang qua trước tiệm
Cửa chính và cửa sổ của
"Chúng tôi chào hỏi để làm khu phố sôi động hơn. Nghe thì có vẻ rất dễ, nhưng thật ra việc chào hỏi rất quan trọng. Chúng tôi dọn dẹp vệ sinh cả con đường dẫn đến ga. Mọi người bảo không cần làm đến mức như thế, nhưng chúng tôi nghĩ đó là việc làm bình thường. Vì sẽ thật tốt nếu khu phố sạch đẹp." (Anh Vaughan)
"Chúng tôi mở tiệm này như một phần của cộng đồng, vì vậy chúng tôi muốn biến toàn khu vực này trở nên sôi động. Việc dọn dẹp vệ sinh cũng như vậy. Với việc làm cho khu phố trở nên dễ sống, nếu mọi người có thể sinh sống thoải mái thì những người mới cũng sẽ đến và khu phố mua sắm cũng sẽ trở nên sôi động." (Chị Rie)
Tôi muốn bạn đến đây để được hạnh phúc hơn một chút, khỏe khoắn hơn một chút.
Trên trang web của
"Nếu tìm thấy chỗ tốt, chắc hẳn bạn sẽ chỉ cho bạn bè nhỉ? Văn hóa như tạp chí, v.v tôi cũng rất thích, nhưng đúng là tiếp thị truyền miệng vẫn đáng tin nhất. Việc chúng tôi giới thiệu cửa tiệm cũng xuất phát từ tâm tư đó. Vì đơn giản đó là các cửa tiệm rất hay nên tôi muốn giới thiệu." (Anh Vaughan)
"Trước khi thuê tại đây, tôi đã đi bộ quanh khu phố, và tôi đang giới thiệu cửa tiệm thú vị đã tìm thấy vào lúc đó. Thực ra vốn dĩ khu vực này dường như đã được gọi là "Ikebukuro Montparnasse". Tại đây có khu vực mà các nghệ nhân đã sinh sống được gọi tên là Làng vẽ và điêu khắc Nagasaki, gần với Tokiwa-so, và ngay cả hiện tại cũng có khu vực có các nhạc sĩ nhạc Jazz đang sinh sống, v.v. Nơi này cũng gần với Khoa Nghệ thuật thuộc Đại học Nihon và Đại học Âm nhạc Musashino, các nghệ sĩ trẻ đã từng sống tại đây và tạo ra các tác phẩm của bản thân mình. Vì thế, việc chúng tôi thử thách tại khu phố này chắc hẳn cũng sẽ được họ tiếp nhận." (Chị Rie)
"Đúng là gặp mặt trực tiếp thì tốt nhỉ" - Anh Vaughan cho biết. Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian tiếp diễn việc chúng ta khó có thể di chuyển theo ý muốn và sốt ruột vì không thể gặp nhau được trong đại dịch Covid-19, thứ mà
"Tôi nghĩ rằng thật hay nếu khách hàng đến đây và ra về với tâm trạng hạnh phúc hơn một chút. Bất kể là gì cũng được. Chỉ cần thưởng thức được một chút khoảnh khắc đó. Bất kỳ ai đến cũng đều nói rằng đã khỏe khoắn hơn được một chút." (Anh Vaughan)
Khi nghe chị Rie chia sẻ "Chúng tôi chỉ tạo nên những cơ hội đó, và khách hàng cũng cùng chúng tôi xây dựng nên nơi này.", tôi đã giật mình. Không gian là thứ được tạo ra từ việc con người có ở nơi đó, và tôi đã nhận ra rằng không chỉ anh Vaughan, chị Rie và các nhân viên, mà bản thân tôi là người thưởng thức cà phê cũng là một trong những nhân vật xuất hiện xây dựng nên không gian này. Với nhu cầu thưởng thức cà phê ngon và kết nối với những người gặp gỡ thông qua nơi này, chắc hẳn bất kỳ ai nhất định cũng sẽ mong muốn đến tiệm nhiều lần.
Về
■Địa chỉ: 4-10-1 Nagasaki, Toshima-ku, Tokyo
■Điện thoại: không có
■Giờ mở cửa: Thứ Hai/thứ Năm: 8:00 ~ 20:00, Thứ Tư: 6:55 ~ Thể dục trên radio!!, Thứ Sáu/thứ Bảy/Chủ Nhật: 8:00 ~ 22:00
■Ngày nghỉ định kỳ: Thứ Ba (Trường hợp là ngày lễ thì mở cửa đến 22:00)
■Trang web chính thức: https://www.mia-mia.tokyo/
※Thông tin được đăng tải trên bài báo là thông tin lúc lấy tin, nên có thể khác với tình trạng thực tế.
(photo:Natsumi Kakuto text:Kayo Yabushita)